ĐỨC TIN. HƯỚNG ĐI THEO KINH THÁNH DẪN ĐẾN SỰ CỨU RỖI

Đức Tin. Hướng Đi Theo Kinh Thánh Dẫn Đến Sự Cứu Rỗi. Bài viết bởi Sky Cline.

Không có đức tin thì không thể nào làm hài lòng Đức Chúa Trời; vì người nào đến gần Đức Chúa Trời phải tin rằng Ngài thực hữu, và Ngài là Đấng ban thưởng cho những ai tìm kiếm Ngài.” (Hê-bơ-rơ 11:6)

Con người không thừa hưởng đức tin của cha ông mình. Mỗi người phải vượt khỏi “sự chết mà vào sự sống” (Giăng 5:24) để trở thành một “người con của Đức Chúa Trời” hoặc một “Cơ Đốc Nhân”. Không có ai tự nhiên là con của Chúa. Không có ai sinh ra đã là một Cơ Đốc Nhân.

Chìa khóa đầu tiên để băng qua chiếc cầu từ sự chết đến sự sống chính là đức tin. “Đức tin là sự xác quyết về những điều mình đang hy vọng, là bằng chứng của những điều mình chẳng xem thấy.” (Hê-bơ-rơ 11:1) Vì lẽ đó, đức tin là một khải tượng siêu nhiên bước vào hiện thực tâm linh. Đó là một khải tượng hoặc sự nhận thức về tội lỗi mà Đức Chúa Trời ban cho con người. Đó là một món quà. (Ê-phê-sô 2:8-9). Điều đó thật kỳ diệu. Trong khi đôi mắt nhận biết được thế giới tự nhiên thì đức tin lĩnh hội được sự siêu nhiên. Đức tin là những cảnh tượng tâm linh mà những quang cảnh đó cho chúng ta viễn ảnh bước vào một thế giới mà trong đó chúng ta bị mù một cách tự nhiên.

Hiện thực đầu tiên của đức tin là: tôi có một vấn đề. Vấn đề đó là bản tính tự nhiên của tôi rất sa đọa và ô uế. Tôi nhơ bẩn. Tôi bị căn bệnh vạn năng mang tên “tội lỗi” làm cho vẩn đục. Nó thâm nhập khắp bản chất tự nhiên của tôi, cốt lõi của tôi, suy nghĩ, động cơ, sự lựa chọn, hành động hoặc không hành động của tôi. Nó nặng nề. Nó chết chóc. (Giê-rê-mi 17:9, Giăng 16:8, Rô-ma 3:9-18, 6:23)

Hiện thực thứ hai của đức tin là: những tội lỗi và sự sa đọa của tôi đáng nhận sự thực thi công lý. Chúng đáng bị trừng phạt. Tôi nằm dưới sự kết án từ Vị Thẩm Phán Công Bằng của Vũ Trụ. Tôi sợ cái chết. Tôi sợ sự phán xét. (Châm Ngôn 9:10, Lu-ca 23:40, Rô-ma 2:5)

Hiện thực thứ ba của đức tin tiết lộ rằng Đức Chúa Trời đã chuẩn bị một phương cách để xử lý tội lỗi của tôi, đó là bởi sự chết của Con Một của Ngài trên thập tự giá. Đức Chúa Trời đã không để mặc cho tôi ở dưới gánh nặng của sự kết án. Tình yêu thương không thể đong đếm của Ngài dành cho tôi được bày tỏ qua việc Đức Chúa Trời đặt tội lỗi tôi và hình phạt dành cho tôi trên Con Ngài. (Ê-sai 53:5, Giăng 3:16, Rô-ma 5:8)

Trong ánh sáng của sự thức tỉnh tâm linh này, tôi có thể thật sự ăn năn. Tôi xoay lưng khỏi tội lỗi và trở về cùng Chúa để Ngài xóa bỏ tội lỗi tôi và làm cho tôi trong sạch. Tôi “nhìn thấy” bởi đức tin rằng Đức Chúa Trời đã giải quyết tội lỗi tôi bằng sự chết của Con Ngài. Tôi nhìn thấy bởi đức tin rằng tôi có thể “tiếp nhận” Ngài. Tôi tiếp nhận Chúa Jesus làm Cứu Chúa (khỏi tội lỗi tôi) và làm Chúa (chủ cuộc đời tôi). (Công Vụ Các Sứ Đồ 2:38, 20:21, Giăng 1:12, Rô-ma 10:9)

Đức tin đã dẫn đưa tôi đến con đường của sự cứu rỗi. Bởi đức tin, tôi là một “tạo vật mới.” Tôi đã nhận được Đức Thánh Linh. Tôi là một con người mới. Tôi không còn bị ô uế trong mắt Đức Chúa Trời và không còn ở dưới sự phán xét công bằng của Ngài. Gánh nặng trên tôi đã tan biến. Tôi được tự do. Tôi được thanh sạch. Được phục hồi. Tôi là con cái Đức Chúa Trời. (2 Cô-rinh-tô 5:17, Ê-phê-sô 1:13, Giăng 1:12, Giăng 8:32, Công Vụ Các Sứ Đồ 3:19-29)

Tôi được báp-têm trong thân thể của Đấng Christ. Phép báp-têm thể hiện sự chết của tôi trong tội lỗi và sự chết đối với tội lỗi cũng như ‘cuộc sống mới“ và “sự hiệp nhất” của tôi trong Đấng Christ. (Công Vụ Các Sứ Đồ 2:38, Rô-ma 6:3-4, 1 Cô-rinh-tô 12:13)